Một năm có bốn mùa Xuân – Hạ - Thu – Đông, cứ mỗi mùa trôi qua để lại trong ta những hương vị, những cung bậc cảm xúc riêng. Cũng vì thế, trong lòng mỗi người lại trào dâng những ước ao và niềm mong đợi đặc biệt. Và khi cơn gió heo may vội vàng đi mất, nhường chỗ cho tiết trời se lạnh của khoàng thời gian giao mùa, tháng 11 khẽ chạm vào lòng người một cách êm dịu, gợi nhắc ta về một dịp đặc biệt của mỗi thầy giáo, cô giáo - những người “lái đò” tri thức. Tháng 11 về, trong mỗi lòng chúng ta lại ngân lên những thứ cảm xúc xao xuyến đến lạ thường. Trong bài thơ “Có một nghề như thế” của Đinh Văn Nhã đã gieo vào lòng người đọc những cảm xúc thật tràn đầy, đặc biệt ở bốn câu thơ: “Có một nghề bụi phấn bám đầy tay Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất Có một nghề không trồng cây vào đất Mà mang lại cho đời đầy trái ngọt hoa tươi!”
https://youtu.be/l-r2BaHbOSg